Mình tin vào những tâm hồn đẹp tạo nên một cuộc sống đẹp. Đẹp như nào thì tuỳ thuộc quan điểm mỗi người nhưng mà có những người họ lan toả năng lượng tích cực và tin vào những điều tích cực. Tuần này mình đã gặp, đã xem, đã nghe ba người như vậy. Và mình cảm thấy biết ơn vì trên đời có những người đẹp đẽ đến vậy.
1. Podcast Have a sip – Khách mời Lê Cát Trọng Lý: Khi mình quyết định không buồn, không nghèo nữa
Chưa bao giờ mình có kiên nhẫn đủ để nghe hết 1 podcast dài hơn 1 tiếng, nhưng vì Lý có một lối nói chuyện quá ư là dễ thương, bình dị nên mình đã quyết định nghe đến cùng và cái sự dễ thương nó xuyên suốt từ đầu đến cuối clip, năng lượng vui vẻ yêu đời làm cho mọi thứ nhẹ nhàng hơn rất rất nhiều.
Những điều Lý nói thật sự chạm đến mình:
- Đôi khi mọi người không biết mình muốn gì. Ví dụ người ta nói người ta muốn hạnh phúc nhưng khi quan sát nhiều người, họ không hẳn là muốn hạnh phúc mà chỉ là muốn trạng thái lập lờ: muốn nhiều thứ cùng một lúc, muốn sống khoẻ mà không làm gì,.. không phải họ không có dũng khí hay quyết tâm mà chỉ là họ không biết mình muốn gì. Khi quyết định hết buồn thì sẽ làm những thứ có ích để hết buồn. Thức ăn cho nỗi buồn khác với thức ăn cho niềm vui.
- Cần có sự nhận diện nỗi buồn, ước muốn để thoát khỏi nỗi buồn. Để ý có những người họ thích nỗi buồn, vì nỗi buồn làm cho 1 người trở nên quan trọng, nên khi một người còn yêu thích nó thì sẽ không dời nó đâu.
- Văn hoá không thể bảo tồn mà cần phải phát triển.
- Viết ra những gì có ích cho mình thì cũng chả cần ai biết, vì chắc gì có ích cho họ 🙂
2. Bài phát biểu của Kunal Nayyar tại lễ tốt nghiệp của trường Đại học Portland (University of Portland) vào ngày 5/5/2022
Nếu ai không biết anh này là ai thì anh đóng vai Raj trong The Big Bang Theory.
“Tôi muốn bắt đầu bằng việc nhờ các bạn đặt tay lên ngực mình, từ từ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu với tôi ngay lúc này. Nếu tôi hỏi các bạn kể tên tất cả những thứ, những người bạn yêu quý, mất bao lâu để bạn kể ra bản thân mình? vậy nên trong giây phút này, đặt tay lên ngực, thở thật chậm, tôi muốn tất cả các bạn hãy cảm ơn bản thân mình đầu tiên, cho tất cả những hi sinh, những đêm thức trắng, những sự nỗ lực, các bạn đã làm được, các bạn đã đang ở đây. Và không một ai có thể tước đi điều này khỏi các bạn. Amen =)))
Tôi nghĩ rằng một trong những điều quan trọng nhất mà tôi học được trong những năm gần đây là bắt đầu thực hành sự tĩnh lặng trong cuộc sống của mình: ví dụ như đặt điện thoại xuống quan sát thế giới xung quanh chuyển động như nào, hoặc ngồi trong một căn phòng yên tĩnh tự đối chiếu bản thân mình, hoặc lái xe một mình đi bất cứ đâu. Tôi nghĩ rằng hiểu và ở gần với chính bản thân mình, bạn cần dành thời gian ở một mình, trong im lặng. Chúng ta đang sống trong một thời đại, mà tôi hay dùng từ là đầy những sự “tích cực độc hại“, mọi người ai cũng cố gắng tỏ ra tích cực,… Như thể chúng ta cảm thấy không thoải mái nếu tỏ ra buồn. Cảm xúc và sự cảm nhận thật sự rất quan trọng, để khi bạn trải qua một giai đoạn không thoải mái trong cuộc sống, bạn không đơn giản chỉ khoác lên mình một nụ cười giả tạo hay một miếng băng che đậy cái cảm xúc đấy lại. Hoàn toàn ok khi trải qua những điều không thoải mái, không vui vẻ. Tin tôi đi tôi đã học được rất nhiều từ những lúc tôi bị xuống tinh thần hơn là những lần tôi vui vẻ, sung sức. Cho nên dù bạn có đang trong trạng thái nào, bạn đều ổn cả thôi. Dù bạn đang ở đâu trong cuộc sống, đều là nơi chính xác bạn sẽ phải trải qua ngay lúc này (wherever you are is exactly where you’re supposed to be, right now).
Tất cả chúng ta, tôi, các bạn, dành cả cuộc đời để mong muốn đạt được, tích lũy được cái gì đó, đó không phải là lỗi của chúng ta, khi đó là lý do tại sao chúng ta được lập trình để đi theo những điều đó; nhưng tôi nhận ra rằng điều vô cùng quan trọng là phải biết và khám phá xem ai ở đây (chỉ vào ngực) muốn thứ này, ai trong sâu thẳm chúng ta bảo vệ chúng ta. Bạn có bao giờ tự hỏi đây là ai, tôi là ai, chúng ta luôn liên kết bản thân với những thứ bên ngoài chúng ta muốn nhưng chúng ta chưa bao giờ tự hỏi bản thân mình: ai trong thâm tâm ta thực sự là người muốn. Hãy cho phép bạn có thời gian để tìm hiểu bản thân để gần với bản chất thật của bạn và không chỉ bị mắc kẹt với quan điểm, nhận định và câu chuyện của bạn. Bạn càng thấu hiểu bản thân mình, bạn càng nhìn thế giới dưới góc nhìn chân thật nhất của nó, không phải theo cách bạn muốn hay nghĩ nó phải thế. Bởi vì tất cả chúng ta đều cố sửa chữa cái vũ trụ vô hạn này thành một vốn hiểu biết có thể giải thích được, chúng ta cố nhào nặn thế giới này thành một cái hộp nhỏ để có thể kiểm soát nó. Nhưng tôi nghĩ để có thể sống vui vẻ, nhẹ nhàng, yên bình, có thể có ích nếu bạn nới lỏng sự kìm kẹp mà bạn đang có với thế giới này, chỉ một chút thôi. Tất nhiên là bạn vẫn làm việc của bạn, nhưng hãy để vũ trụ làm việc cuả mình nữa. Bởi vì không có gì là mãi mãi cả. Tôi đảm bảo với các bạn rằng, các bạn đưa ra những quyết định quan trọng nhất đời mình và nghĩ rằng những quyết định đó sẽ thay đổi cuộc đời mình mãi mãi, Nhưng sự thật là, thật sự thì tất cả mọi thứ đều diễn ra theo cách mà nó phải như thế… Sự tưởng tượng của bạn không thể đoán trước được tương lai. Điều duy nhất tồn tại là hiện tại. Không phải ngày hôm qua trong kỷ niệm, cũng không phải ngày mai trong trí tưởng tượng của bạn mà là chính lúc này. Bạn không cần phải cố để hiện diện, Bạn là HIỆN THỰC. BẠN Ở ĐÂY, bạn đang tốt nghiệp đây. Vì vậy bất cứ quyết định nào bạn đưa ra, chỉ cần biết là nó không phải là vĩnh viễn. Bạn đang ngồi trong một quả địa cầu quay trong một vũ trụ vô tận.
Bạn đã bao giờ tự hỏi Mục đích của mình là gì chưa? Tôi không hiểu sao mọi người lại nói về cái đó. Nhưng tôi nhận ra rằng: Không phải mục đích của tôi là để SỐNG sao? Không phải sống như này, không phải sống như thế kia mà chỉ là sống cuộc đời này một cách trọn vẹn thôi sao? Để nếm, để chạm, để ngửi, để trải nghiệm mọi thứ mà thế giới này đem lại. Ai cũng nói: Tìm mục đích của mày đi để cuộc sống có ý nghĩa. Tôi thì cho rằng: Sao không sống một cuộc đời có ý nghĩa đi rồi quyết định xem nó có mục đích gì không. Khi tôi hiểu được điều đó một cách sâu sắc rồi, tôi đã đi từ điểm duy nhất mà bản ngã của tôi muốn đạt được đến những gì mà tâm hồn toàn năng của tôi muốn trải nghiệm: cuộc sống này có nghĩa là để được tận hưởng, không phải đợi đến cái thời điểm sau này của cuộc đời khi bạn có “tất cả” rồi. Tôi đã từng làm thế, tôi trì hoãn niềm vui của mình cho đến khi tôi có tất cả mọi thứ tôi muốn, nhưng tôi cũng đã cực kỳ khốn khổ. Bởi vì tôi nhận ra câu trả lời cho niềm vui của tôi không phải những thứ vật chất mà tôi đã tích luỹ được, câu trả lời cho niềm vui của tôi ở ngay trong cuộc hành trình mà tôi đã sống: một cốc trà với ông bà, đi dạo trong công viên, đi nhảy nhót, cùng chia sẻ ước mơ với người bạn cũ, tâm sự lúc nửa đêm. Tôi đã trì hoãn cuộc sống của mình cho những chiếc cốc không bao giờ đầy những cái tôi và quên đi bài học cuối cùng là cuộc sống là phải sống và trải nghiệm ngay bây giờ, tại thời điểm này.
Tôi không có tất cả câu trả lời. Bất kỳ những gì tôi chia sẻ với bạn hôm nay đều đến từ những lỗi lầm mà tôi đã mắc phải. Tôi muốn kết thúc bài phát biểu này bằng cách nói với các bạn rằng: BẤT CỨ ĐIỀU GÌ ĐỀU CÓ THỂ XẢY RA. Tôi là một đứa trẻ Ấn Độ lớn lên ở New Delhi, đạo Hindu, công việc đầu tiên là người trông coi nhà cửa, các bạn nghe đúng rồi đấy, tôi đã từng cọ toilet luôn. Công việc thứ hai của tôi là làm ở phòng lab công nghệ thông tin… Tôi đi lang thang trong 1 rạp hát vì tôi phải lòng 1 cô gái ở đó, tôi đã nghĩ nếu tôi thử vai và được nhận tôi sẽ được dành nhiều thời gian với cô ấy. Điều ngược lại đã xảy ra, tôi được nhận và đem lòng yêu nghệ thuật diễn xuất chứ ko phải cô gái kia. Đúng vậy tôi trở thành diễn viên vì tôi phải lòng 1 cô gái. Rồi tôi có bằng thạc sĩ khoa diễn xuất, chuyển đến LA với visa chỉ còn hạn 1 năm vì tôi là ngừoi nhập cư, làm việc bán thời gian tại 1 nhà hàng đồ sống, biểu diễn kịch trả tôi $7/vở kịch, đi xe bus hàng ngày đi làm mất 3 tiếng đồng hồ, được tuyển vào 1 TV show mà đóng tới tận 12 mùa, hơn 200 tập phim và cuối cùng là được mời đến đây diễn thuyết trước toàn thể các bạn. Vậy nên đừng nói với tôi cái gì là không thể cả.
Tất cả mọi người xung quanh bạn đều sẽ nói KHÔNG trước khi họ nói CÓ. Tại sao ư? Tôi đoán KHÔNG thì có vẻ an toàn hơn. Nhưng bạn phải sống cuộc sống của CÓ. Ai dám nói bạn không phải là người tiếp theo đứng trên này, Ai có thể nói bạn không có được những thứ bạn luôn muốn có. Người duy nhất có thể nói Không chỉ là bản thân bạn…”
3. Anh lái grab trang trí xe đẹp và đầu đầy thơ
là chuyến đi ngắn nhưng cười từ đầu đến cuối, là sự hài hước và lạc quan của người lái xe, biết trân trọng công việc của mình và trải nghiệm của khách.
Vậy đấy, có những điều nhỏ xinh làm mình biết ơn cuộc sống và yêu đời hơn mỗi ngày. Vui nhắm yêu nhắm 🧡
No Comments