Latest posts

Cảm ơn người, vì đã đến, và thương tôi trọn tấm chân tình

Cảm ơn người, vì đã đến, và thương tôi trọn tấm chân tình.

Chúng tôi gặp nhau vào một chiều buồn Đà Lạt, khi mà cả hai đứa đều đã tự mình đơn độc khám phá những ngóc ngách riêng mình ở nơi này không dưới 3 lần. Quẹt quẹt Tinder, chúng tôi va vào nhau, đơn giản, không cầu kỳ, tôi nói anh tôi có trust issue nên nói chuyện đi đã, khi nào anh chiếm được lòng tin nơi tôi, khi nào tôi thấy anh đủ tử tế, tôi sẽ đồng ý gặp.

Anh cũng là kẻ miệng lưỡi đủ dẻo để thể hiện mình không phải 1 thằng đểu. Ừ thì gặp, dù sao cả 2 đứa cũng rảnh, và buồn. Trời mưa nhẹ, tôi đi bộ ra chỗ hẹn ở Chợ Đà Lạt với một cây dù mượn tạm ở homestay. Sau này khi nghe anh kể, tôi mới biết khi anh nhìn thấy tôi đi đến cùng cây dù ấy, anh đã liên tưởng đến HIMYM, Ted Mosby và the one… Anh còn tự nhận mình là 1 kẻ hopeless romantic. Lúc đầu tôi còn không hiểu hoàn toàn nghĩa của từ ấy…

Chúng tôi rơi vào lưới tình trong đúng 3 ngày. Ngày đầu ở Đà Lạt, chỉ nghĩ là one time thing, rồi mỗi đứa 1 thành phố. Nhưng về Hà Nội, anh về Sài Gòn, chúng tôi vẫn tiếp tục nói chuyện, giữ liên lạc. Không ngờ lại hợp nhau đến thế, nói chuyện cả ngày không dứt, rồi quyết định quen nhau, yêu xa.. chỉ đơn giản có vậy. Tôi lúc đấy cũng thấy hơi nhanh nhưng chả dễ mà gặp được người hợp với mình nhiều thứ đến vậy, nên tôi đã ngỏ lời trước, hỏi anh có muốn quen nhau không. Không ngờ anh đồng ý luôn. có người bảo bọn tôi điên. Có thể…

Mấy ngày hôm nay tôi lại buồn và nhớ anh. Nỗi buồn đuổi chả đi, cứ cuốn hết mọi năng lượng còn lại trong tôi. Chúng tôi đã yêu nhau bằng tất cả sự chân thành, không suy toán. Yêu xa chẳng dễ, nhưng anh làm nó trở nên dễ dàng nhẹ nhàng hơn, thỉnh thoảng anh lại gửi ra cho tôi 1 hộp quà, nào là mỹ phẩm, nào là túi. không phải đắt tiền hay hàng hiệu gì, chỉ là anh biết anh ở xa, chả cách nào chăm sóc cho tôi được ngoài những món quà nho nhỏ ấy. Rồi hai đứa cố gắng sắp xếp gặp nhau cứ 2 tháng một lần, không là tôi bay vào Sài Gòn thì sẽ là anh bay ra Đà Nẵng, Hà Nội thăm tôi. Anh luôn cố gắng làm tôi cảm thấy an tâm nhất có thể. Khi yêu xa, bạn chỉ có thể bám víu vào những chuyến đi đã được định sẵn, mong chờ đến ngày gặp nhau, động lực để yêu xa luôn là những cái hẹn như vậy. Gặp nhau rồi thì quấn quýt, cố dành nhiều thời gian bên nhau nhất có thể. Anh đặt nickname cho tôi, tôi chọn bài hát dành riêng cho 2 đứa, chuyện tình nhẹ nhàng, đáng yêu như bao cặp đôi yêu nhau nào, có sự trưởng thành, có sự giận dỗi trẻ con.

Giai đoạn đầu của mối quan hệ, phải thừa nhận tôi là người yêu nhiều hơn. Chả trách được vì anh đã có những bóng ma quá khứ nặng nề, chả dễ gì mở lòng ra cho 1 con bé Hà Nội mới quen lại còn yêu xa như tôi. Vậy nên nhiều lúc tôi cảm thấy mình như đang gào thét để được yêu, giận dỗi vô cớ để được quan tâm. Tôi luôn vậy, yêu ai là yêu hết lòng, chả chơi trò chơi tình ái hay cố để giữ giá mà làm gì, cảm xúc có sao thì thể hiện vậy.

Và rồi đến giai đoạn sau, anh bắt đầu mở lòng với tôi, bắt đầu có những đề xuất về gặp mặt gia đình, gửi quà tết. Tôi đoán đó là lúc con dở hơi trong tôi bắt đầu rụt lại vì sợ, vì mọi thứ diễn ra nhanh hơn tôi tưởng. Có những lúc tôi đã cảm thấy thích thú với cái viễn cảnh cùng anh xây dựng lên một gia đình đẹp.

Anh đã hoàn toàn yêu tôi bằng tất cả những gì anh có, nói thật chưa ai yêu tôi nhiều đến như vậy…

Và rồi đến đoạn này, là cái đoạn mà có cho tiền tôi cũng không mang lên đây để kể được ra nữa đâu, vì khoảng thời gian ấy thực sự kinh khủng. Chỉ cần biết là chúng tôi lạc nhau từ đây… Tôi là người làm anh trải qua cảm giác đau đớn mà anh đã từng trải qua của những mối tình trước. Người mà đã hứa là sẽ không làm anh đau lại là người làm anh đau nhất.

Mấy ngày nay, cái bản thể depressed trong tôi cố lục lọi lại những đoạn tin nhắn của 2 đứa từ những ngày đầu tán tỉnh để nằm đó vật vã khóc lóc.

Chia tay rồi, có nhất định phải quên đi?

Tôi phải thừa nhận một điều, tình yêu là nhà giả kim vĩ đại nhất trên đời.

Nhiều người tin rằng chúng ta bắt đầu với tình yêu, và kết thúc là… tình hận. Rồi họ chọn vứt nhiều thứ sau một mối quan hệ. Vội vã gói ghém, run rẩy hất đi những món đồ từng ghi lại cả một hành trình yêu. Họ chọn quên đi ngay-lập-tức.

Chúng tôi kết thúc rồi, nhưng tôi biết mình không cần phải quên. Tôi vẫn nhớ, nhớ đến quặn lòng. Làm sao bạn có thể nói quên là quên, nỗ lực ép uổng con tim, não bộ xóa sạch hình ảnh của người ấy. Chẳng phải càng cố quên sẽ càng nhớ sao, vì bạn phải nhớ mới quên được.  Tôi còn chả dám xóa ảnh, hay tin nhắn hay bất cứ cái gì liên quan đến anh. Tôi không nỡ. Và tự hỏi tại sao phải làm thế? Dù sao nó cũng là quá khứ, là 1 phần của tôi, anh đã từng là một phần của tôi cơ mà.

Tôi không hành xử theo cách thông thường mọi người vẫn làm. Cố gắng gây xao nhãng, vùi mình vào công việc, cho cơ thể mệt nhoài, nỗi nhớ không còn đường chen chúc vào quỹ thời gian nữa. Tôi vẫn để đầu óc mình thỉnh thoảng bị trôi vào nỗi nhớ người ấy điên cuồng, dù cho mọi người có thể nói tôi không còn đủ tư cách để nhớ hay cố liên lạc lại với anh nữa.

May là tôi thích đọc và viết, nên tôi không cô độc. Viết là phương tiện duy nhất khiến tôi giải tỏa và chữa lành, tôi không thích ngồi tán dóc dăm ba điều, nhưng tôi lại thích kể chuyện bằng cách viết. Bài viết này kể về một chuyện tình buồn, nhưng tôi hứa sẽ không ủy mị đâu. 

Hồi lâu lâu rồi, có một đoạn mà nhà triết học Osho viết khiến tôi rất tâm đắc “Khi bạn yêu một ai đó, không có nghĩa là bạn phải yêu họ hết cuộc đời mình, luôn luôn theo một cách duy nhất trong từng khoảnh khắc. Điều này hoàn toàn là bất khả thi”. Ngẫm lại, tôi thấy đúng. 

Vậy nên, điều đầu tiên là tôi đối diện với nỗi buồn của mình, băng qua nó, thôi trách mình, để chấp nhận thực tại. Chúng tôi xa nhau, có thể lắm, không phải vì hết yêu, mà duyên phận chỉ cho phép chúng tôi gặp gỡ, thương nhau một quãng đường vậy thôi đó. Ông trời sắp đặt họ đến cuộc đời ta, nhiều khi không phải để ở lại, mà là để dạy ta biết yêu thương, dạy ta biết khiêm nhường, dạy ta biết thế nào là mất mát, dạy ta rằng ta hãy trải nghiệm thật nhiều để sống thật sâu. 

Vậy thì, sau cùng, mỗi chuyện tình sẽ có một cái kết vừa vặn rất riêng phải không. Và kết thúc không có nghĩa là đóng lại, là lập tức quên đi, là rũ bỏ tất cả qua khung cửa sổ. Tôi không làm được. Vì chỉ có tôi mới biết người ấy đã từng tử tế với tôi ra sao, hay đôi khi khiến tôi buồn cỡ nào, nhưng buồn vui bây giờ cũng không còn quan trọng để phân tách. Tất cả, mỗi bức thư, mỗi câu chuyện, mỗi món quà ở lại, với tôi đều là những kỉ niệm đáng được trân trọng. Tôi ước mình đừng quên đi. 

“Tình buồn không phải lúc nào cũng chỉ để quên đi. 

Tình buồn lưu giữ bao nhiêu mộng mơ lúc xuân thì”

Anh để lại cho tôi 1 playlist nhạc, bài nào tôi nghe cũng thấm đến từng chữ. như kiểu những bài hát ấy viết về chúng tôi, hoặc anh gửi gắm vào những lời bài hát để gửi lời nhắn đến cho tôi, hoặc không, chỉ là tôi tự huyễn hoặc vậy. Hãy cứ để những liên kết nhỏ nhỏ này kết nối tôi với anh. Tôi không còn được hỏi anh có ổn không nữa rồi

“Sài Gòn, trời không nắng mây mang mác buồn
Tại mây nhớ em, nên gửi nắng đi tìm hương em
Anh biết ta vẫn còn, còn hoài xa xăm
Còn cần nhiều lắm để nỗi nhớ ngắn lại
Mây về đâu? Có mang theo em tôi quay về không?
Vì em quên rằng ai ở đấy
Ai níu lại từng giọt lệ rớt rơi
Còn nụ cười buổi chiều hôm ấy
Khi hai đứa hứa yêu nhau đậm sâu
Tháng năm còn dài phong ba ngày sau
Hứa không lạc nhau giữa cuộc sống muôn màu
Sao giờ đây, kí ức xưa vụt bay?
Cả thanh xuân của anh ở đấy
Gió cuốn hết, anh gom góp nơi này
Chuyện về người anh yêu thương lắm
Nhắm mắt lại rồi người xa xăm
Chẳng còn những nụ hôn sau ô cửa xanh
Chẳng còn những chiều mưa dưới thành phố buồn
Chẳng còn em nữa
Thôi anh xin cho kí ức ngủ ngoan”

~ Chuyện người anh thương – Phạm Nguyên Ngọc ~
No Comments

Post A Comment